Bạn comaythangbay thân mến !
Rất vui, khi anh chị em mình cùng vẽ Digital Painting ! Mình mong mỏi Diễn đàn chúng ta luôn luôn là sân chơi đầy sôi động, như một vườn hoa có đầy đủ sắc màu lung linh... sẽ tạo nên nhiều hào hứng, để các Thành viên khác cùng tham gia; tham gia những gì mình có thể, để đóng góp cho Diễn đàn, bạn ạ !
Thời gian không còn nhiều và không còn một chút nào thảnh thơi nữa rồi, bạn ơi ! Giữa bôn ba của đời sống, anh chị em mình mỗi người một hoàn cảnh, nhưng đã dành cho mình một "Góc riêng"; góc riêng nho nhỏ trong đời sống tinh thần, mình nhận thấy như vậy là hạnh phúc và là niềm vui, có thể mang đến hạnh phúc san sẻ cho mọi người, cho anh chị em...
Được thưởng lãm những tác phẩm của bạn, mình rất vui, rất hạnh phúc ! Mình vui, vì chú cháu mình tuy chênh lệch về tuổi tác, nhưng đã cùng một đam mê, đam mê cái đẹp, cái tinh túy sâu lắng trong đời sống hàng ngày, để cùng hội ngộ, chia sẻ và để có tác phẩm, dù rằng tác phẩm "Concept" , mình không nghĩ đây là tác phẩm Khái niệm, bạn ạ ! Mà là bao công sức, bao trăn trở trong đời sống, trong cùng kiếp người...
Với mình và những anh em khác, khi cảm xúc dâng trào, khi đam mê khắc khoải, mình có thể vụt dậy, tỉnh giấc và chỉ biết vẽ, vẽ mãi thôi... nhưng với bạn, có thể là một sự hy sinh cao cả ? Với chức năng đảm đang gia đình, công việc ở Cty, bề bộn công việc như vậy, mà bạn đã có những tác phẩm phong phú về đề tài, bút pháp, phong cách... mình thật sự ngưỡng mộ, cảm kích vô cùng !
Vẽ tranh là niềm vui, niềm hạnh phúc và là tấm lòng để chia sẻ với mọi người phải không bạn ? Mình đã có lúc ước mong, để rồi cầu mong, có một lần, một lần thôi... Tóc bỗng hóa nên xanh, để được thỏa thích suốt ngày được vẽ, được tung tăng, bay nhảy cùng ngọn Bút, để hòa quyện với sắc màu sống hiền hòa, hạnh phúc; để có được nhiều tác phẩm, để chia sẻ niềm trăn trở của đời sống nội tại và để đồng cảm, chia sẻ sự suy tư trong kiếp sống làm người và cũng là niềm viên mãn trong đời sống tâm hồn, bạn ạ !
Riêng mình, mình chỉ sợ một ngày nào đó, khi nhìn thấy chiếc Lá rơi, không còn đong đưa trên cành, mà không biết cảm nhận, suy tư, trăn trở... thì không còn cảm xúc nữa rồi ! Khi con người ta, không còn cảm xúc, không còn biết cảm nhận những lung linh của đời sống, những ảm đạm của từng hoàn cảnh... có thể, không còn bao lâu xa, để "Nhìn lại mình, đời đã xanh Rêu" rồi, bạn ạ !
Bạn còn trẻ và duyên dáng, hãy phát huy nội tại và hãy gìn giữ cõi riêng mình nhé ! ...Đà Nẵng đã vào mùa mưa, gió lành lạnh làm xao xuyến tâm hồn, bạn ơi !